Cô đơn là gì?
Đơn giản có thể hiểu là "một mình" , chỉ mình ta với ta. Đó là cô đơn.
Nhưng không phải lúc nào nó cũng đơn giản như thế.
Cô đơn nơi đông người.
Đó là khi mặc dù có rất nhiều người ở bên cạnh ta nhưng không ai quan tâm đến ta, không ai biết đến tâm trạng của ta. Họ chỉ hời hợt đi quanh ta, không khác gì những người lạ mặt. Ta thấy ta... lạc loài. Ta cô đơn.
Cô đơn trong tâm hồn
Có người quan tâm ta, quý mến ta. Nhưng, họ không hiểu ta. Hàng ngày bên nhau, trò chuyện với nhau, vui cười với nhau, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ. Nhưng, vẫn không hiểu ta. Một bức tường vô hình vẫn chia cắt ta trong tâm hồn. Dẫu ta có bên nhau, cười nói cùng nhau. Người đâu biết, ta cô đơn?
Cô đơn trên mạng
Thật thảm hại, thế giới ảo vốn dĩ đã là một nơi để ta có thể giao tiếp với nhau bằng tâm hồn vậy mà đến thế vẫn còn cô đơn. Vì khoảng cách đó, môi trường đó lại làm bức tường kia lại càng dày hơn, chắc chắn hơn. Giả tạo thêm giả tạo, cô đơn thêm cô đơn. Cái cảm giác lại chỉ còn một mình trong cái thế giới ảo xa xăm, bị bỏ rơi ư, còn hơn thế...
Trở về với thực tại, cuộc sống vốn một mình ta quen rồi. Nhưng, có bao giờ trong một buổi sáng mới, ta lạnh, ta muốn có một ai đó đắp chăn cho ta, xoa đầu ta thật dịu dàng. Không có ai, ta tỉnh dậy lòng chợt cảm thấy thiếu cái gì đó, ta thèm được ôm bụng một ai đó. Ta nhận ra mình cô đơn.
Có bao giờ, sau một ngày dài học tập, cười nói với bạn bè ta trở về với căn phòng của chính ta. Làm những việc như thường ngày, ta bỗng biết được "Hình như nó cô đơn" . Bạn của ta đang cô đơn. Ta không biết làm gì, nhắn tin thăm hỏi thôi. Ta đi lang thang trong mớ suy nghĩ của chính ta, không biết lối thoát. Rồi ta chợt nhận ra tâm ta đang cô đơn.
Có bao giờ, ngồi cùng với đám bạn. Họ cười cười nói nói không ngừng, ta không biết làm gì, đơn giản là cười trừ. Đám bạn đó, rủ nhau cùng đi chơi. Quên mất ta. Đám bạn đó, bước đi thật nhanh, bước qua ta và lại quên ta phía sau. Hay, dẫu, dù chăng ta cùng đi với đám bạn, ta vẫn một mình một góc, một thế giới riêng ta.
Cánh cửa tâm hồn vẫn chưa chịu mở ra. Vì ta không dám mở, vì ta lo sợ điều gì. Hay đến ta cũng không biết cách mở..
Ta thật cô đơn, ta muốn được chia sẻ, tâm sự. Tìm đến người bạn của ta, ta nói rất nhiều, bạn hiểu không? Chắc không, chính ta còn không hiểu mà. Ta không biết nói từ đâu, nói như thế nào. Ta nhận ra, có lúc nói chuyện với bạn ta cũng khó thế này đây. Vì đây không phải "ta" mà bạn đã biết.
Hay chăng, ta vẫn cố giữ cái mặt nạ ấy. Không có nó, ta thật không dám đối diện với ai. Cái khoảng cách của chúng ta, không đơn giản, nó còn một bức tường vô hình trong tâm. Trước cái mặt nạ kia, nó lại càng xa ...lạ.
Cô đơn, chắc hẳn không ai muốn có cảm giác đó. Nhưng nó, mặt khác cũng một phần nào giúp ta cứng rắn hơn, tự lập hơn và sống tốt hơn trong cái thế giới này.
Dẫu sao ở nơi đây, cái thế giới "bình thường mà bất thường" này. Cám giác cô đơn, đâu dễ tránh khỏi. Dù ít, dù nhiều. Hãy cố gắng vượt qua nó, cho chính ta và những người xung quanh ta.
Mỉm cười trong cô đơn.
[SA]
ps: bài này tính viết lâu rồi, chém thôi :))
pss: vừa đúng giờ thiêng luôn nè =]
Đơn giản có thể hiểu là "một mình" , chỉ mình ta với ta. Đó là cô đơn.
Nhưng không phải lúc nào nó cũng đơn giản như thế.
Cô đơn nơi đông người.
Đó là khi mặc dù có rất nhiều người ở bên cạnh ta nhưng không ai quan tâm đến ta, không ai biết đến tâm trạng của ta. Họ chỉ hời hợt đi quanh ta, không khác gì những người lạ mặt. Ta thấy ta... lạc loài. Ta cô đơn.
Cô đơn trong tâm hồn
Có người quan tâm ta, quý mến ta. Nhưng, họ không hiểu ta. Hàng ngày bên nhau, trò chuyện với nhau, vui cười với nhau, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ. Nhưng, vẫn không hiểu ta. Một bức tường vô hình vẫn chia cắt ta trong tâm hồn. Dẫu ta có bên nhau, cười nói cùng nhau. Người đâu biết, ta cô đơn?
Cô đơn trên mạng
Thật thảm hại, thế giới ảo vốn dĩ đã là một nơi để ta có thể giao tiếp với nhau bằng tâm hồn vậy mà đến thế vẫn còn cô đơn. Vì khoảng cách đó, môi trường đó lại làm bức tường kia lại càng dày hơn, chắc chắn hơn. Giả tạo thêm giả tạo, cô đơn thêm cô đơn. Cái cảm giác lại chỉ còn một mình trong cái thế giới ảo xa xăm, bị bỏ rơi ư, còn hơn thế...
Trở về với thực tại, cuộc sống vốn một mình ta quen rồi. Nhưng, có bao giờ trong một buổi sáng mới, ta lạnh, ta muốn có một ai đó đắp chăn cho ta, xoa đầu ta thật dịu dàng. Không có ai, ta tỉnh dậy lòng chợt cảm thấy thiếu cái gì đó, ta thèm được ôm bụng một ai đó. Ta nhận ra mình cô đơn.
Có bao giờ, sau một ngày dài học tập, cười nói với bạn bè ta trở về với căn phòng của chính ta. Làm những việc như thường ngày, ta bỗng biết được "Hình như nó cô đơn" . Bạn của ta đang cô đơn. Ta không biết làm gì, nhắn tin thăm hỏi thôi. Ta đi lang thang trong mớ suy nghĩ của chính ta, không biết lối thoát. Rồi ta chợt nhận ra tâm ta đang cô đơn.
Có bao giờ, ngồi cùng với đám bạn. Họ cười cười nói nói không ngừng, ta không biết làm gì, đơn giản là cười trừ. Đám bạn đó, rủ nhau cùng đi chơi. Quên mất ta. Đám bạn đó, bước đi thật nhanh, bước qua ta và lại quên ta phía sau. Hay, dẫu, dù chăng ta cùng đi với đám bạn, ta vẫn một mình một góc, một thế giới riêng ta.
Cánh cửa tâm hồn vẫn chưa chịu mở ra. Vì ta không dám mở, vì ta lo sợ điều gì. Hay đến ta cũng không biết cách mở..
Ta thật cô đơn, ta muốn được chia sẻ, tâm sự. Tìm đến người bạn của ta, ta nói rất nhiều, bạn hiểu không? Chắc không, chính ta còn không hiểu mà. Ta không biết nói từ đâu, nói như thế nào. Ta nhận ra, có lúc nói chuyện với bạn ta cũng khó thế này đây. Vì đây không phải "ta" mà bạn đã biết.
Hay chăng, ta vẫn cố giữ cái mặt nạ ấy. Không có nó, ta thật không dám đối diện với ai. Cái khoảng cách của chúng ta, không đơn giản, nó còn một bức tường vô hình trong tâm. Trước cái mặt nạ kia, nó lại càng xa ...lạ.
Cô đơn, chắc hẳn không ai muốn có cảm giác đó. Nhưng nó, mặt khác cũng một phần nào giúp ta cứng rắn hơn, tự lập hơn và sống tốt hơn trong cái thế giới này.
Dẫu sao ở nơi đây, cái thế giới "bình thường mà bất thường" này. Cám giác cô đơn, đâu dễ tránh khỏi. Dù ít, dù nhiều. Hãy cố gắng vượt qua nó, cho chính ta và những người xung quanh ta.
Mỉm cười trong cô đơn.
[SA]
ps: bài này tính viết lâu rồi, chém thôi :))
pss: vừa đúng giờ thiêng luôn nè =]