Tiêu đề: Re: [Angel fan fic] Huyết lệ diêm la | |
| | | | | | Tiêu đề:
OMG! Lâu lắm mới quay lại 4r mình, cứ tưởng Lục tỷ đã post hết đến chap mới nhất rồi chứ. Ai ngờ... - Chap 4:
Chap 4 : Đại họa giáng xuống Angel mở mắt, khẽ nheo nheo đôi chân mày thanh tú, dần làm quen với bóng tối trong căn phòng chỉ toàn một màu đen. Chống hai tay xuống sàn nhà lạnh lẽo, cảm giác rờn rợn chợt chạy dọc sống lưng khi đôi bàn tay thon thả ấy chạm vào thứ chất lỏng nhớp nháp vương vãi khắp nơi. Angel rùng mình nghĩ tới những ngày bị giam cầm trong diêm lao, nơi đó cũng giống như nơi này vậy, cũng bị bao trùm bởi bóng tối âm u, cũng bị nhấn chìm trong vị máu tanh nồng nặc. Nhưng rồi nàng chợt nhận ra, địa ngục vẫn chưa phải nơi đáng sợ nhất, bởi nơi đây…còn đáng sợ hơn rất…rất nhiều Cảnh tượng kinh hoàng ngay trước mắt làm Angel gần như ngừng thở, trong khắp căn phòng rộng lớn, không nơi nào là không có máu. Máu chảy lênh láng khắp sàn nhà, máu bắn tứ tung lên tràng kỉ, máu vương vãi trên các món đồ cổ chỉ còn là những mảnh sứ tan tành, máu thấm ướt đẫm y phục trên người nàng, nhuộm đỏ cả những tấm vải mềm mại nhất. Tong…tong… Từng giọt nước nhỏ từ đâu rơi xuống, khẽ đáp lên vầng trán cao với những lọn tóc đen lòa xòa. Angel đưa tay lên quệt đi thì cả kinh vội ngước ánh mắt tím biếc lên trần nhà, khi nhận ra sắc đỏ của máu trong những giọt nước tưởng như vô tình đọng lại. Và rồi…một cảnh tượng man rợ nữa đập vào tâm trí rối bời vì hoảng loạn, nàng đứng trân trân không cử động, chân tay tưởng chừng hóa đá trước một thân ảnh đâng đung đưa lơ lửng trên trần nhà. Không…không chỉ một, mà có cả hàng chục thân ảnh khác cũng đang cùng chung số phận bi đát ấy. Ghê rợn ở chỗ, tất cả đều bị treo lên cao mà tuyệt nhiên không hề thấy một sợi dây nào trên cổ, chỉ có hai lỗ thủng to ngang cỡ một thanh kiếm xuyên thẳng qua đầu, và những sợi thừng bện chặt đựoc luồn qua hai lỗ thủng ấy, buộc thật chặt vào thanh chắn ngang trên trần nhà, thứ chất rắn trăng trắng từ óc trào ra, theo máu chảy xuống cơ thể tứ chi rời rạc, nát bấy nằm la liệt dưới sàn. Angel kinh hãi lùi lại, cố gắng tránh xa những vũng máu đọng nhầy nhụa thì…Bộp…xem ra nàng đã đụng phải thứ gì nữa rồi. Angel nuốt nước bọt, cắn môi nhìn xuống. Dưới ánh sáng mờ nhạt hắt qua khe cửa, hình ảnh một cánh tay nhuốm máu từ từ hiện ra, và rồi 2, 3, 4…thậm chí đến hàng trăm các bộ phận các bộ phận trên cơ thể đều phơi bày trước con mắt sửng sốt tới tột độ. Từ tay, chân tới tai, mắt, rồi cả tim, gan, phổi…tất cả…đều nhuộm một màu máu. Bất giác, Angel giật mình nhìn lên các thân ảnh lơ lửng và chợt nhận ra, tất cả bọn họ, không ai còn đầy đủ tứ chi. - Nơi đây còn kinh khủng hơn cả địa ngục – thanh âm yếu ớt khẽ vọng ra từ đôi môi tái nhợt - Thủ pháp ra tay thật quá tàn nhẫn - Ran nhi…Ran nhi…- giọng nói quen thuộc trong giấc mơ khi nãy lại vang lên - Ngọc tâm tiêu… - Ngọc tâm tiêu? – Angel như sực tỉnh - Chẳng lẽ… Lần theo tiếng gọi ái nữ đầy ai oán, Angel từ từ tiến từng bước, từng bước một, cố không để đôi chân trần chạm vào bất cứ vật gì. Nàng sợ, thật sự cảm thấy rất sợ, ngay bây giờ, ngay lúc này đây, nàng chỉ muốn hét lên thật to, chỉ muốn gọi tên hắn, chỉ muốn hắn ở bên. Nàng sẽ dựa vào bờ vai hắn, nàng sẽ khóc như một đứa trẻ, nàng sẽ ôm chặt hắn và không bay giờ buông tay. Hắn sẽ im lặng nghe nàng khóc, hắn sẽ lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt thiên thần của nàng và thủ thỉ câu nói quen thuộc: “Đồ ngốc” Đây không phải là lần đầu tiên nàng thấy xác chết, vì hắn là một hắc thiên sứ nên giết người là điều khó tránh khỏi, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng đứng cạnh xác chết mà không có hắn ở bên. Mỗi lần chứng kiến hắn vung kiếm kết liễu một sinh mạng, nàng đều khóc, hắn hỏi vì sao nàng rơi nước mắt vì những người không quen không biết, nàng chỉ lắc đầu, thật sự thì nàng cũng không hiểu, nàng chỉ biết nước mắt mình cứ không ngừng tuôn rơi, nàng thật sự không muốn hắn giết họ, cho dù họ có mắc phải tội lỗi lớn thế nào thì nàng vẫn tin sâu trong tâm hồn, họ là những người lương thiện. Hắn mỉm cười và nói nàng là ngốc, phải rồi, nàng thật ngốc, thử hỏi trên đời còn ai ngốc hơn nàng nữa không? - Bá bá…- Angel bất chợt thốt lên khi thoáng thấy bóng người còn cử động, thoát khỏi dòng kí ức vô định lặng lẽ trôi, nàng vội chạy tới, quỳ gối và nâng nhẹ mái đầu với cánh mũi đang phập phồng thoi thóp – Đúng là người vẫn còn sống - Ran…Ran nhi…- bàn tay thô ráp đầy chai sạn nặng nhọc đưa lên trong từng hơi thở đứt quãng - Ngọc…ngọc tâm tiêu Dưới ánh sáng yếu ớt, ma mị, hình ảnh một cây tiêu hiện ra, lấp lánh, trong suốt, đẹp lạ thường…và điều đặc biệt, nó không hề dính máu
Ngọc tâm tiêu- Bá bá…- Angel nhận lấy cây tiêu, áp bàn tay chai sạn lên đôi má xanh xao, cảm nhận được tình yêu thương thật sự từ đôi bàn tay thô ráp ấy. Hơi ấm đó, giọng nói đó, ánh mắt đó…chưa bao giờ nàng có thể chạm tới…chưa bao giờ… - Người biết không? Ta cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc, từng có một người cha, một người mẹ rất yêu thương ta như bá bá yêu thương Ran nhi của người…Nhưng rồi ngày đó đến, cái ngày mà suốt đời ta không thể quên được, cái ngày tất cả những người xung quanh ta đều biến mất, và…khi đối mặt với ranh giới giữa sự sống cùng cái chết, ta chợt nhận ra…huynh ấy quan trọng với ta đến nhường nào. Angel khẽ khép đôi mắt tím biếc lại, mặc cho những hình ảnh từ quá khứ lần lượt hiện về, tựa những mảnh ghép đớn đau trong bức tranh chỉ có hai màu đen và đỏ, bức tranh thấp thoáng những mảnh hắc y lướt nhanh trong không khí, để rồi khi biến mất, tất cả những gì còn lại…chỉ là một màu máu… ~o0o~ Flashback ~o0o~ - Ta nói lần cuối cùng – thanh âm lạnh lẽo phát ra theo tiếng gió thổi tới một nơi vô định, một nơi không ai muốn đặt chân tới, một nơi chỉ có bóng tối bao trùm lên những giọt nước mắt oan nghiệt, một nơi mà khi đặt chân vào đó, chắc chắn…sẽ không thể quay trở về - Hãy giao con tiện tỳ ấy ra ngay - Câm họng – ánh mắt căm thù nhìn thẳng vào nam nhân đang nở một nụ cười ngạo nghễ - Ái nữ của ta không phải là người để ngươi có thể tùy tiện xưng hô như vậy - Sắp chết đến nơi rồi mà còn cứng đầu - Hắc y nam tử nhếch nhẹ đôi môi với những dòng máu chảy dài trên khóe miệng - Để xem ngươi còn ngoan cố được bao lâu - Đừng nói nhiều - trường kiếm sáng lóa tuốt rời khỏi vỏ, rơi xuống nền đất, tạo ra một thứ âm thanh sắc lạnh cứa vào trái tim đau đớn của ai đó. Một trái tim vỡ nát…khi tận mắt chứng kiến người cha già đứng lên giao chiến với đệ nhất ma đầu của Diêm la để rồi kết cục phải nhận…không gì khác ngoài cái chết - Tiếp chiêu đi…Boss - Mời… ~o0o~ End Flashback ~o0o~ - Bá bá à - một lần nữa nước mắt lại rơi trên gương mặt thiên thần ấy - Thực ra lúc đó ta đã bị đánh thức bởi tiếng binh khí và đã chứng kiến tất cả, chứng kiến cảnh phụ thân ngã xuống trước thứ ánh sáng đen kì dị của Diêm la hái, chứng kiến cảnh mẫu thân đau khổ vận hết nội công cố níu kéo lại sinh mạng cho phu quân mà linh hồn phân tán, tan thành tro bụi, chứng kiến cảnh Boss tàn nhẫn ra lệnh cho Vermouth dùng cầu hồn kiếm kết liễu linh hồn của tất cả, không để bất cứ ai siêu thoát, đầu thai sang kiếp mới. Diêm la hái Ta không nghe rõ hắn nói gì với ả, chỉ loáng thoáng trong lời thủ thỉ của gió, mùi hơi tử khí phát ra nồng nặc : “Diệt cỏ phải diệt tận gốc”…Nhìn cha mẹ, huynh muội, hầu cận…lúc này chỉ còn là những cái xác không hồn, lí trí không cho phép ta ngồi yên nữa, rút lấy thanh trường kiếm gắn trên tường, ta đạp tung cánh cửa và phi thân ra ngoài ~o0o~ Flashback ~o0o~ - Cuối cùng thì con chuột nhắt cũng đã ra chịu chết rồi nhỉ? - Ác nhân…tại sao ngươi nhẫn tâm giết chết họ? Họ đã mắc lỗi gì với ngươi mà phải gánh chịu hậu quả thế này cơ chứ? - Đúng là họ không làm gì ta, nhưng ngươi thì có… - Cái gì??? - Ta nói tất cả bọn họ sẵn sàng đổi lấy tính mạng của mình chỉ để cho ngươi được sống - Xảo ngôn…lời nói của một tên các nhân không còn tính người như ngươi có thể tin được sao? Nợ máu phải trả bằng máu….đó là một quy luật tất yếu - Ác nhân??? Nhầm rồi…ta không phải các nhân. Diêm đế…đó mới chính là ta…tiện tỳ ngu ngốc… Phập….. ~o0o~ Flashback ~o0o~ - Lúc đó, ta không nhớ gì cả, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt, cảm giác đau đớn tột độ xuyên qua da thịt, rồi máu bắt đầu chảy, tự nhủ đã tới lúc phải đi cùng phụ thân và phụ mẫu, ta nở một nụ cười cay đắng…Có lẽ…cuộc đời ta sẽ sớm kết thúc nếu không gặp được huynh ấy… - Ran…Ran nhi…- hơi thở khàn đặc vì thổ huyết một lần nữa lại cất lên -…- Angel bất giác nín bặt, im lặng lắng nghe những tiếng thì thào đứt quãng, bởi nàng hiểu, đây sẽ là lần cuối cùng còn được nghe thấy giọng nói ấy, giọng nói ấm áp…của một người cha - Hãy giữ lấy…ngọc tâm tiêu - Ta…ta không thể - Đừng bao giờ quên…tên của kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này… - Bá bá…xin người hãy hiểu cho ta…ta không… - Hãy nhớ…Con là tâm tiêu thập nhất truyền nhân của gia tộc Mori… - Xin thứ lỗi…nhưng ta không thể giúp bá bá, ta đến hạ giới là để tìm huynh ấy, thực sự không muốn bị cuốn vào cuộc chiến loạn chốn giang hồ… - Con… - Bá bá…người có nghe ta nói không? - Là… - Bá bá…Xin người hãy tỉnh dậy và nghe ta - Ran…Mori - Bá bá….người không thể ra đi như thế được…đừng bỏ ta lại một mình trên trần gian, nơi mà ta còn chưa hề đặt chân tới…Bá bá…tỉnh lại đi…bá bá…không!!!!!!!!!!! Hết chap 4
- Chap 5:
Chap 5 : Người lạ quen thuộc Kaito Kuroba - mai hoa thập nhất truyền nhân Tiếng chim ríu rít reo ca, đánh thức vạn vật bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, mặt trời lười biếng nhích từng bước trên dãy núi đại ngàn. Sương chưa tan hẳn, gió hiu hiu thổi lay động những cành liễu rủ xuống mặt hồ. Cảnh tượng êm đềm, thanh thoát tựa chốn bồng lai. - Phụ thân – thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, phá tan không gian u tịch – Con nghe nói…âm giới và thiên giới lại sắp xảy ra chiến loạn phải không? Nam nhân cao lớn khẽ nhíu mày, im lặng không đáp, chỉ quay lại mỉm cười ôn nhu. Bộ áo giáp nặng nề ánh lên những tia sáng bàng bạc dưới ánh nắng ban mai. - Phụ thân - giọng nói tựa suối reo hồ như nũng nịu lại réo rắt – Sao người không trả lời con vậy? - Chiến sự không phải trò chơi đâu - Vị tướng quân cúi xuống xoa đầu cô con gái nhỏ - Con hiểu chứ? Angel… - Con biết - hồng y nữ tử gật đầu quả quyết – Vì vậy nên hôm nay mới dậy sớm cùng phụ thân luyện võ - Con muốn luyện võ sao? – nam nhân nọ ngạc nhiên - Để làm gì nào? - Con sẽ ra trận. Từng câu, từng chữ phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn, tuy không lớn nhưnh cũng đủ làm cho thân ảnh hộ pháp bên cạnh phải sững sờ. Một giọt mồ hôi lặng lẽ lăn trên gương mặt hằn sâu những nếp nhăn tuổi tác, đôi tay cứng cỏi cầm chắc cây trường kiếm giờ đã run nhẹ từng hồi - Ra trận? Angel...con đừng làm ta sợ - Ý con đã quyết - nữ nhi ngước đôi mắt tím biếc lên, mặt đối mặt với người cha đáng kính – Dù người có ngăn cản con vẫn sẽ làm vậy. Vì vậy, xin người hiểu và chấp nhận...Thưa phụ thân ........................................ ............................ ............. Phụ thân...con thật ngốc đúng không? Phải chăng con không đòi ra chiến trường, phải chăng con nằng nặc muốn cầm quân đi dẹp loạn, phải chăng con không ngả lòng thương hại trước hắn, phải chăng con không đành lòng gạt mối thù Thiên – Âm sang một bên chỉ để giữ lại cho hắn một linh hồn lãnh khốc, tàn bạo...Thì có lẽ, gia đình ta đã không tan tác, phụ thân người đã không vong mạng, và con...sẽ không trở thành cô nhi không nơi nương tựa. Phụ thân, hài nhi bất hiếu, hài nhi ngu ngốc... Có lẽ, hắn nói đúng, tất cả mọi người ra đi đều là vì con...chỉ vì con...Từng giọt nước mắt lã chã rơi trên gương mặt hoàn hảo không một khiếm khuyết, dòng chất lỏng trong suốt nhẹ nhàng chảy dài nơi hai gò má, mang theo hơi nóng và cái vị mằn mặn thấm lên đôi môi anh đào tái nhợt vì trọng thương. Angel mở mắt, và rồi cảnh tượng 5 năm trước lại hiện về, cái ngày định mệnh mà nàng mãi mãi không thể nào quên... không bao giờ... ........................................ ............................ ............. - Cô nương...cuối cùng cô nương cũng tỉnh rồi Tỉnh rồi hả?- Ngươi là ai? - Tại hạ tên Kaito Kuroba Collguy- Một cái tên đẹp - Mạn phép được hỏi danh tính của cô nương đây? Còn ngươi?- Ta là Angel...Đa tạ ngươi đã... - Angel ? – thanh âm ngạc nhiên phát ra từ khuôn miệng đang thổi nhẹ vào bát thuốc bốc hơi nghi ngút làm chủ nhân của sắc tím biếc mơ màng bừng tỉnh. Gõ gõ nhẹ vào đầu mình mấy cái, đôi mắt buồn nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt - Ý ta là...- một chút lưỡng lự thoáng qua gương mặt thiên thần – Ran Mori Angel bối rối trả lời, bởi trong đầu nàng lúc này không còn suy nghĩ được điều gì ngoài cái tên đó. Cái tên vô tình gợi lại khung cảnh kinh hoàng ngập tràn mùi máu, gợi lại những lời trăn trối cuối cùng của một người cha trước lúc lâm chung, gợi lại câu chuyện kì lạ của ngọc tâm tiêu gắn liền với nữ nhân bí ẩn tên Kisaki Eri và còn...Khoan ! Khoan đã...Ngọc tâm tiêu...phải rồi, nó đâu ? Nó biến đi đâu mất rồi ??? - Ran cô nương – Thanh âm nhã nhặn vang lên kèm theo một nụ cười nhẹ làm Angel không khỏi xao xuyến - Phải chăng đây là thứ mà cô nương đang cần tìm ? - Đa tạ - Angel nhận lấy cây tiêu, ngắm nhìn nó một cách chăm chú, khẽ buông một tiếng thở dài, nàng bất ngờ đứng dậy, bước xuống sàn - Cô nương.....Cẩn thận !!! - bạch y nam tử chỉ kịp kêu lên một tiếng thất thanh trước khi nữ nhân tóc đen kia ngã xuống, không chút do dự, thân ảnh xé gió vội lao đến, ôm lấy vóc dáng nhỏ bé đang ngả dần ra sau - Phong hồi chuyển nghịch ? - Nữ tử đến từ Thiên giới sau khi sửng sốt phát ra từng từ thì cư nhiên nhắm nghiền hai mắt, choáng váng... Một hơi ấm kì lạ bao lấy thân hình đang run lên vì lạnh, Angel mở mắt, ngỡ ngàng vì cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Ánh mắt xanh dương sâu thẳm đầy băng lãnh, nụ cười nửa miệng kiêu hãnh trước con mồi, mái tóc đen dài xõa ngang lưng, nhẹ nhàng bay lên theo từng cơn gió địa ngục. Hình ảnh Hắc thiên sứ hiện lên, tuy lãnh khốc, vô tình nhưng vẫn mang một trái tim biết yêu thương. - Cô nương còn yếu lắm, nên ở lại tĩnh dưỡng thì hơn Ốm yếu thì đừng có cố sức, mau vào mà nằm nghỉ - Xin ngươi....hãy để cho ta đi - Cô nương muốn đi đâu ? Đi đâu ?- Báo thù - Nhưng nội lực của cô nương còn chưa hồi phục Với sức lực này thì đến giữ mạng còn khó chứ nói gì giao chiến- Dù có chết, ta cũng phải kéo hắn đi theo - Mạn phép được hỏi kẻ nào khiến cô nương đây phải lấy cả tính mạng ra đánh cược như vậy ? Cho ta biết kẻ đó là ai ?- Boss... - Boss ??? Thanh âm trầm ấm lại một lần nữa vang lên kéo nàng thiên thần ra khỏi dòng chảy của kí ức. Tại sao? Tại sao những cảnh tượng ấy vẫn cứ hiện lên trong lí trí nàng? Tại sao giọng nói ấy vẫn cứ vang vọng trong tâm hồn nàng? Tại sao hình ảnh hắc thiên sứ ấy vẫn cứ in sâu trong trái tim nàng? Những tưởng sau khi chấp nhận danh phận truyền nhân đời thứ mười một của ngọc tâm tiêu, nàng sẽ có thể quên đi quá khứ, quên đi hết những năm tháng sống trong ám ảnh về Diêm đế, quên đi hết những giây phút tay trong tay hạnh phúc với hắn, con người vô tâm nhất, con người lạnh lùng nhất…nhưng cũng là con người nàng yêu nhất… Bất giác, Angel lại mỉm cười, nụ cười đẹp tựa những tia nắng ban mai ấm áp của mùa xuân tràn đầy sức sống, dịu dàng như cơn gió mùa thu lay lay nhành liễu nơi mặt hồ êm ả, tuy chỉ thoáng qua như trận mưa rào mùa hạ nhưng vẫn đọng lại một chút gì đó lạnh lùng như băng tuyết mùa đông. Kaito ngây người trước nụ cười thiên thần kì diệu ấy, thật kì lạ, rõ ràng hắn và nữ nhân này không quen không biết, vậy mà hắn lại có cảm giác…mình đã từng bắt gặp nụ cười này ở đâu đó…một nơi vừa thân thuộc lại vừa lạ lẫm, vừa gần gũi lại vừa xa xăm, nơi mà không phải bất kì con người bình thưòng nào cũng có thể đặt chân tới, nhưng hắn đã đánh liều cả tính mạng chỉ để đến đó…và bắt gặp nụ cười này…một nụ cười mà hắn mãi mãi không thể nào quên. - Cô nương - hắn chớp chớp mắt - Tại hạ…thực sự không hiểu - À…Không…ý ta là...là... – Thanh y nữ từ xoa xoa hai bàn tay vào nhau – Tóm lại, ngươi chỉ cần biết đây là một tên sát thủ vô cùng độc ác, rất nhiều người có thù oán với hắn đều không thể toàn mạng trở về, thậm chí là chết không toàn thây. - Nếu vậy thì tại sao... - Nhưng dù có chết, ta cũng nhất định phải đi – Ánh mắt trầm buồn chợt ngước lên - Nếu không, ta chẳng còn mặt mũi nào đối diện với họ nữa, dù là dưới suối vàng.... - Thôi được...- Kaito thở dài - Nếu cô nương đã cương quyết như vậy thì ta cũng không ép, có điều... - ...- Angel im lặng hướng đôi mắt tím về phía bạch y nam tử trước mặt như chờ đợi, dù đó luôn là cảm giác mà nàng ghét nhất, nhưng cũng là cảm giác nàng phải chịu đựng nhiều nhất. - Hãy cho phép ta đi cùng cô nương - Sao cơ ??? – Angel bất ngờ đứng bật dậy – Ngươi điên rồi, ngươi có biết việc này nguy hiểm tới mức nào không hả??? - Dĩ nhiên tại hạ biết – Kaito ngây thơ trả lời - Vậy thì cứ mặc cho ta đi một mình – Angel hùng hổ với lấy trường kiếm – Ta không muốn mắc nợ bất cứ ai - Không ! - Một bàn tay rắn chắc nắm lấy thanh kiếm khiến nó rời ra khỏi vỏ, cứa vào da thịt, máu chảy... – Cô nương nhất định phải nghe theo tại hạ - Cuồng ngôn ! – Ánh mắt tím giận dữ long lên – Hà cớ gì ta phải nghe lời ngươi cơ chứ? - Vì ta là ca ca của cô nương – Kaito cúi người, trả lại trường kiếm cho chủ nhân của nó, mặc cho dòng máu vẫn không ngừng chảy dài trong lòng bàn tay - Cái gì ? – Angel tròn mắt – Ngươi...ca ca sao ? Hết chap 5
- Chap 6:
Chap 6 : Thanh âm giết người
Vô Âm đại sát thủ Bầu trời trong xanh bỗng chốc nổi lên một trận cuồng phong, mây đen ùn ùn kéo đến, dập tắt những tia nắng rực rỡ chói chang của mặt trời, gió rít từng cơn lạnh lẽo, thổi bay những chiếc lá phong vướng trên mái tóc đen dài. Bàn tay ấm áp khẽ vung nhẹ, một chiếc lá vàng nhạt rơi xuống. - Ngươi ? - nữ nhân ngước ánh mắt tím biếc về phía bạch y nam tử bên cạnh - Gọi ta là ka ka - ..... - một thoáng im lặng và rồi nụ cười lạnh nhạt một lần nữa lại hiển hiện trên khóe môi, khi đôi mắt tím biếc kia bắt gặp dòng chữ tưởng như đã rất quen thuộc đối với thân xác này, thân xác của Ran Mori - Đến nơi rồi Kaito nhíu mày, hướng ánh mắt đăm chiêu về phía dòng chữ được khắc sâu trên chiếc cổng gỗ lớn - Mori sơn cốc ? - hắn tò mò - Tại sao muội đưa ta đến nơi này ? - Đây là...nhà của ta Angel dằn lòng thốt ra từng chữ, trái tim nhỏ bé chợt thắt lại, đau nhói...Nhà ư ? Đã bao lâu rồi nàng sống mà không có nó ? Đã bao lâu rồi nàng sống mà không có lấy một niềm hạnh phúc từ chính gia đình mình ? Đã bao lâu rồi nàng sống mà không nguôi nhớ tới những kí ức đau buồn hàng đêm vẫn len lỏi vào mỗi giấc mơ ? Đã bao lâu rồi nàng sống mà không lúc nào dập tắt hi vọng báo thù nơi diêm la bạo tàn, khát máu ? Nàng cố gắng sống tới ngày hôm nay để làm gì ? Chẳng phải đều vì trả thù sao ? Đúng... nàng sống là để trả thù, nàng sống là để giết chết hắn, nàng sống là để giúp phụ thân mỉm cười nơi chín suối mà yên lòng ra đi. Nhưng trớ trêu thay...nợ cũ còn chưa thanh toán thì nợ mới đã đè nặng lên đôi vai vốn đã chẳng còn chút sức lực. Nàng căm ghét Boss, nàng hận hắn, hận kẻ đã phá tan hạnh phúc gia đình nàng, hận kẻ đã thẳng tay tàn sát những người thân yêu quan trọng nhất cuộc đời nàng, hận kẻ đã đẩy nàng vào chốn diêm lao tưởng chừng không lối thoát. Nhưng có ai ngờ, nàng còn căm ghét Vô Âm hơn gấp trăm nghàn lần. Lí do ? Nàng không biết, không hiểu tại sao mình lại như vậy, chỉ biết rằng khi nghe thấy tiếng gọi Ran nhi, khi nhìn vào ánh mắt hiền từ, khi nắm chặt lấy đôi tay run rẩy ấy, nàng lại có cảm giác như được trở lại trong vòng tay yêu thương của phụ thân, hơi ấm gia đình như tràn về trong kí ức. Nàng không biết gì về người đàn ông xa lạ ấy, chỉ có cái tên Mori Kogoro là cứ thế in sâu vào kí ức, như người cha già mà nàng hết lòng yêu kính...Giết người đó cũng chính là giết cha của nàng, cũng chính là hại chết con người và cả trái tim đã từng một lần tan vỡ. - Muội muốn ta làm gì ở đây ? – thanh âm ôn nhu bất chợt vang lên kéo nàng trở về thực tại - Cái đó...- Angel khẽ nhếch môi – Còn phải xem ngươi có thể toàn mạng ra khỏi nơi này không đã - Muội có ý gì ? - Nếu ngươi hiểu được... – Angel vận khí đẩy nhẹ cánh cửa khổng lồ - Muốn trở thành ca ca của một người như ta cần phải có những gì ? - Người như muội ? – Kaito chỉ kịp thốt lên có vậy trước khi bị một thứ sức mạnh vô hình dồn lực đẩy vào lưng. Bạch y nam tử mất đà chúi người về phía trước, ngã sóng soài trên nền đất lạnh, miệng làu bàu - Chết tiệt...Muội ấy rốt cuộc có phải người bình thường không vậy ? Kaito nhăn nhó đưa mắt nhìn xung quanh, một cảnh tượng yên bình...Núi xanh, nước xanh, cây xanh...màu xanh tươi mát khoác lên mình vạn vật, đẹp và thơ mộng, giống hệt như chủ nhân của nó. Soạt...tiếng động lạ vang lên khiến nam nhân nọ bất chợt quay lại. Một bóng đen chợt vụt qua, theo sau là hàng nghìn con quạ bủa vây đen kịt cả bầu trời. Nụ cười nửa miệng một lần nữa lại xuất hiện trên cái nhếch môi đầy kiêu hãnh...con người này, quả thật không hề bình thường. - Ran Mori...ta đã hiểu ý muội rồi ..................................................................... ............................................... ......................... Màn đêm nhanh chóng buông xuống sau những dãy núi hùng vĩ, bóng tối phủ lên mọi thứ một lớp áo choàng đen bí ẩn, không một tiếng động nào phát ra chứng tỏ dấu hiệu của sự sống, tất cả chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng gió rít qua từng kẽ lá, luồn sâu vào mái tóc đen bồng bềnh. Thanh y nữ tử ngồi đó, nhẹ nhàng hướng đôi mắt tím biếc vào không gian vô định. Nàng không sợ bóng tối, bởi nó dường như đã quá quen thuộc khi người mà nàng yêu lại sống trong chính thế giới ấy, nhưng nàng vẫn yêu ánh sáng, vì nó mới chính là thế giới của nàng, một thế giới đầy ắp tiếng cười và những niềm vui. Nàng thở dài, có lẽ...Vermouth nói đúng, nàng đã yêu một người không nên yêu, nhớ một người không nên nhớ, và...chờ đợi một người không nên chờ đợi... Bất giác, nàng mỉm cười, mặc cho từng mảng kí ức rời rạc cứ thế hiện về. Nắm chặt lấy cây tiêu được tạo nên từ máu và nước mắt trong lòng bàn tay, nàng cảm thấy đôi mắt mình đang mờ dần. Tiếng nhạc réo tắt cất lên từ bờ môi thấm đẫm vị mặn của dòng nước trong veo đang lăn dài trên gò má, như kể lại câu chuyện man rợ đó...câu chuyện của dòng tộc Mori ~o0o~ Flashback ~o0o~ - Mùi máu...Thật là thơm – thanh âm băng lãnh tới rợn người vang vọng trong màn đêm ngập tràn vị máu, lao nhanh trong không khí, để rồi xuyên thẳng vào trái tim tan nát của nàng thiên thần đang ôm chặt lấy thi thể người mà thân xác này gọi là "cha" Nữ nhân tên Ran Mori nghe giọng cười hoang dại ấy mà tái tê cõi lòng, đôi môi nhỏ bị lòng căm thù dày xéo đến tóe máu, bàn tay run run tựa nóng tới ngàn độ với lấy trường kiếm, phi thân ra ngoài. Cánh cửa gỗ đổ sập trước cái nhìn cao ngạo của hắc y nam tử, đôi mắt xanh dương sâu thẳm sau chiếc mặt nạ ma mị chợt sửng sốt trước một đôi mắt khác đang nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt tím biếc đầy ai oán, mạnh mẽ mà yếu đuối, ấm áp mà lạnh lùng, cứ như có hai dòng máu cùng chảy trong tâm thức người con gái ấy Soạt....Keng...Thân ảnh thanh thoát khinh công lên cao, vung mạnh trường kiếm, lợi dụng sức gió xoáy vào tấm lưng với tà áo hắc y bay nhẹ trong bóng tối. Nam nhân nọ khẽ nhếch môi, nhanh như cắt bẻ ngược cánh tay yếu đuối đang lao tới, trường kiếm sắc bén rơi xuống, chạm đất...phát ra những tiếng kêu leng keng tuyệt vọng - Tầm thường – thanh âm khinh bỉ thì thầm, phả vào chiếc cổ trắng nõn hơi thở tanh nồng của máu - Chỉ có vậy mà đòi đánh bại ta sao? Thanh y nữ tử im lặng, cảm thấy sự kinh tởm đang chạy dọc cơ thể, vùng ra khỏi bàn tay dơ bẩn nhuốm máu, không chút chần chừ, một chiêu phi thân nhẹ nhàng đưa nàng lên mái nhà tráng bạc dưới ánh trăng dịu dàng. Tiếng nhạc réo rắt từ đâu bất chợt vang lên, lúc cao vút như tiếng chim ríu rít mỗi sớm mai, lúc trầm lắng như tâm hồn sầu não, ưu tư, lúc trong vắt như tiếng suối chảy róc rách, lúc lại đục như trái tim đã nhuốm hận thù. Giai điệu nhịp nhàng cứ thế cuốn đi trong gió, len lỏi vào đôi tai bị phủ bởi mái tóc đen lòa xòa. Chủ nhân của đôi tai ấy sững sờ, tiếng tiêu nghe da diết mà sao buồn man mác? Nghe êm dịu mà sao đau đớn lòng? Rồi máu bắt đầu chảy, nhỏ giọt xuống bờ vai hắc y...ướt đẫm từng thớ vải. Nam nhân kia sửng sốt tới tột độ, máu...đúng là máu...nhưng ở đâu ra khi mà trên người hắn không có lấy một vết thương?Tiếng nhạc vẫn vang lên đều đặn, nhưng kì lạ làm sao, nàng càng thổi, máu lại càng chảy xuống. Hắn choáng váng nhìn về phía phát ra tiếng nhạc, và rồi như bừng tỉnh khi nhận ra, đó chính là...ngọc tâm tiêu. Bất giác, hắn đưa tay lên mắt...máu chảy, đưa tay lên mũi...máu cũng đang chảy, đưa tay lên tai...máu vẫn tuôn ra không ngừng...cảm giác đau đớn như thể vừa có vật gì xuyên qua não, tất cả...như muốn nổ tung Ra là thế, ra đây là sức mạnh của Ngọc tâm tiêu sao? Hắn nghiến răng tự trách mình đã quá khinh địch, rồi như một bản năng vốn có, tận dụng nốt chút lí trí cuối cùng trước khi bị tiếng nhạc ấy làm cho điên đảo, hắn vận công, lao như bay về phía cánh rừng trước mặt, không cần biết mình đang đi đâu, không cần biết mình đang làm gì, chỉ cần thoát ra khỏi tiếng nhạc khốn kiếp ấy, hắn hiểu mình có thể giữ được tính mạng, chỉ cần vậy thôi.Thanh y nữ tử khẽ mỉm cười nhìn theo cái bóng đen dần khuất dạng sau những tán cây rậm rạp, tự nhủ “Có lẽ như vậy là đủ rồi”. Nàng thật sự không muốn giết hắn, hay nói đúng hơn là không thể ra tay giết bất cứ ai. Nhưng rồi cảnh tượng ghê rợn ngay trước mắt đã khiến chút nhân từ đang le lói trong trái tim ấy bị bóp nát một cách tàn nhẫn. Dưới vũng máu đang bốc lên từng đợt hơi tanh nồng, cái thứ nhão nhoét ấy lở ra từng mảng, chỉ độc hai màu đỏ và trắng mà sao khiến lòng nàng đau xót như có hàng nghàn mũi tên xuyên qua. Cái thứ ấy…cái thứ nhão nhoét bầy nhầy ấy…là thịt người… Kinh hãi làm sao khi ngay trước mắt là đống xương trắng nhuốm máu bị rút sạch, ghê tởm làm sao khi ngay trước mắt là đống thịt nát vụn cùng bộ não không còn nguyên vẹn. Bất giác, một giọt nước mắt lại trào ra, rơi xuống quả tim đang lăn lông lốc quanh đôi chân trần run rẩy. Angel cắn môi đau dớn, nàng vốn đã định chừa cho hắn một con đường sống, nhưng giờ thì không thể…không thể nữa rồi. Nàng phải giết chết hắn…nhất định phải giết chết hắn…Nhất định!!!!!!!!!!!!!!!!!! .................................................................... ................................................... .............................. Bìa rừng, cách sơn cốc 300 dặm về hướng tây nam. Hai thân ảnh đứng trên hai cành cây, mặt đối mặt, nhìn nhau không chớp mắt - Ngươi…chỉ có thể chạy được tới đây thôi sao? – thanh y nữ từ chống tay vào thân cây, thở dốc - Nếu ta đi tiếp – nam nhân bí ẩn thắt lại chiếc dây buộc mặt nạ đang lỏng dần - Chỉ e ngươi sẽ kiệt sức vì đuổi theo - Vậy…- ánh mắt tím biéc khẽ ngước lên – Chi bằng…ta giao đấu ngay tại đây? - Nếu như ngươi đã có thành ý – đôi môi lạnh lẽo nhếch lên sau lớp mặt nạ - Mời xuất chiêu - Đa tạ - nữ nhân rút kiếm, phi thân lên cao mà không quên ném lại một nụ cười ai oán – Ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục…Vô Âm ~o0o~ End Flashback ~o0o~ Tiếng nhạc vẫn vang lên, cao vút, thanh âm nhẹ nhàng đi vào lòng người như bóp nghẹt cả những trái tim băng giá nhất. Xa xa, thân ảnh quen thuộc hiện ra dưới ánh trăng mờ, lặng lẽ và trầm mặc. Một giọt nước mắt bất chợt rơi, vì yêu hay vì hận? Hắn không biết… và hẳn cũng không một ai biết…bởi những giọt nước mắt ấy đến từ một nơi mà không một ai muốn đặt chân tới…giọt nước mắt đến từ Diêm La. - Angel….cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng…kẻ thù của ta Hết chap 6
Tạm thời là 3 chap cái đã | | | | |
|
|